GỬI
ÔNG XÃ!
Nhìn anh “sáng sủa”
hơn người,
Nên em mong được trọn đời bên nhau.
Về sống chưa được
bao lâu,
Đòn roi anh đánh
còn đau một đời.
Quanh năm anh chỉ
rong chơi,
Đổ thừa: “- số phận
thảnh thơi, an nhàn…”
Còn em cực khổ cơ
hàn,
Dầm sương, dãi nắng…
phàn nàn cùng ai?
Anh đi cờ bạc rạc
dài,
Gái hư anh tiếp
trên vài chục cô.
Tiền hết anh bán
những đồ,
Em mua, em sắm về
cho gia đình.
Không ngày nào được
yên bình
Đánh đập, dọa nạt…
rồi anh tính rằng:
“ - Làm nhà ra ngã
ba đường…”
Từ ngày ra đó anh
theo phường phấn son.
Làm mẹ ai chả
thương con,
Mẹ em thấy thế ngồi
yên sao đành.
Khuyên anh, anh
oán, anh hờn,
Giận cha, dỗi mẹ,
anh còn nổi xung…
Dồn em đến bước đường
cùng,
Làm đơn li dị,
trong lòng em đau.
Công em lận đận
bao lâu,
Vun thu, xây đắp… bỗng đâu tan tành…
Con thơ ngơ ngác,
không đành.
Lòng nhân đạo lại
bắt mình buông trôi.
Quay về nối tiếp
quãng đời,
Cùng anh chung sống
như thời đã qua.
Anh ơi, anh hứa rồi
mà,
Hứa rồi, hứa nữa,
hứa là đổi thay.
Xin đi, xin lại rất
hay:
“- Bỏ qua lầm lỗi
để anh quay đầu…”.
Thương anh, em nhắm
mắt liều.
Để xem thượng đế
có chiều em chăng (???).
Hà Nội.
P.T
Phạm Phương Thúy