Friday 23 September 2011

Giá như anh dành cho em một lời động viên vào đúng lúc này

Hà Nội ngày 06/02/2010
"Em ko muốn mình có tác phong của người ốm..."

Ông xã ơi Em thấy câu “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” sao đúng đến thế chứ. Đúng là phúc thì chả bao giờ lặp lại nhiều lần mà họa thì lại không mấy khi sảy ra một lần. Không biết với mọi người thì sao nhưng em thấy câu đó rất đúng với em lúc này.

Cuối năm mọi việc cứ dồn cả lại. Việc nhà rồi việc cơ quan, hàng trăm thứ việc chất chồng… chờ em giải quyết. Thế nhưng hình như tạo hóa lại cứ hay trêu ngươi, lại cứ thích thử thách lòng người thêm nữa. Mở màn cho chiến dịch “thử thách lòng người” lần này là con Bé ốm. Lúc đầu là sốt cao, ho, sau đó khắp người nổi mẩn đỏ. Những chấm đỏ lúc đầu mọc lưa thưa, sau đó dày đặc và làm sưng hết mặt mũi tay chân. Nhìn con mà lo sợ vô cùng. Cho con đi viện khám thì bác sĩ nói con bị sốt phát ban, do một loại virut gây nên. Bệnh không có thuốc đặc trị mà chỉ có thể chờ đến khi hết dịch thì bệnh nhân sẻ tự khỏi. Cách duy nhất để bệnh nhanh khỏi là uống các loại thuốc bổ nhằm nâng cao sức đề kháng trong cơ thể và truyền nước. Suốt 3 ngày đầu em phải nghỉ việc để trông nom chăm sóc con. Mấy hôm sau con đỡ, em đi làm trở lại nhưng mỗi ngày phải tranh thủ về nhà 2 lần để chở con đi truyền nước. Thứ 3 vừa rồi con Bé chưa khỏi hẳn thì con Lớn bắt đầu nhiễm dịch. Sáng hôm đó mẹ vẫn đi làm và các con vẫn đi học như mọi khi. 2h chiều cô giáo gọi điện báo “Thu Anh ốm, sốt cao, người run rẩy…”. Đến trường chở con về mà lòng buồn rười rượi. Tối hôm đó con Lớn bắt đầu có triệu chứng như con Bé mấy hôm trước. Cũng sốt cao, khắp người nổi những chấm đỏ. Vì đã nắm được phương pháp điều trị nên hàng ngày lại chở con vào viện truyền nước và uống các loại thuốc theo đơn của bác sĩ.

Hôm nay con Thu Anh đã đỡ nhiều thì hình như lại sắp đến lượt em. Suốt buổi chiều em hắt hơi liên hồi, nước mắt chảy giàn dụa, người mệt mỏi… Lúc tối em nói với các con “mẹ mà ốm thì nhà mình sẽ ngừng mọi hoạt động mất”, các con đều lo lắng. Chính em cũng lo lắng điều đó lắm. Tối nay em đã uống rất nhiều loại thuốc, hình như cũng có tác dụng (?). Em không muốn mình ốm, hay ít nhất là không có tác phong của người ốm. Em muốn tác phong mạnh mẽ khỏe khắn của mình có thể đẩy lùi được bệnh tật. Trong lúc các con còn chưa khỏi hẳn, công việc lại bận quá, em không thể ốm được trong lúc này đúng không ông xã ?

Vừa rồi nằm nghĩ đến cuộc sống và sự vất vả của mình em lại nghĩ đến anh. Ông xã ơi! Những lúc này em thấy thèm biết bao sự hiện diện của anh. Giá như anh hiểu được sự vất vả của em, giá như anh dành cho em một chút quan tâm, giá như anh thương em bằng một phần nhỏ tình cảm em dành cho anh, giá như anh dành cho em một lời động viên vào đúng lúc này…

Thuybtc

Hóa đá!

Đợi chờ...
Đợi chờ...
Hóa đá!


P.T