Saturday, 4 October 2014

Ừ, tôi rất đàn bà !

Có nhiều lúc mình cũng nghĩ gắng 'cày cuốc', làm 'đàn ông' thêm vài năm nữa để có thật nhiều tiền hay cứ 'đàn bà' như hiện tại?

Nguyễn Ngọc Long
Lúc trước mẹ còn đi bán hàng, cứ chiều chiều mình lại đạp xe từ quận 7 qua Phó Đức Chính "bán hàng phụ" mẹ. Gọi là "bán phụ" chứ nhiệm vụ chính của mình chỉ có căng mắt ra canh chừng công an thôi. Còn nhiệm vụ phụ là tới khoảng 5h chiều lại xin mẹ tô mỳ gõ 3000 đồng hoặc que kem đậu xanh 1000 đồng trước cổng chung cư. Khi ấy, mình chưa làm gì ra tiền nên những món đồ ăn đó không dễ dàng gì mua được nếu không có mẹ.
Rồi mình đi làm, có tiền, rồi có rất nhiều tiền và mua được bất cứ món đồ gì mình thích. Mẹ thôi không cho mình tiền để chiều chiều mua mỳ gõ và kem que nữa. Thay vào đó, mẹ để ý thói quen ăn uống của mình và chỉ chờ có dịp mình về chơi là tận tâm "phục vụ". Hầu như lúc nào đồ ăn cũng có rau muống luộc và rau kinh giới. Rau thơm bao giờ cũng có một đĩa riêng cho mình không kèm dấp cá và giá (đỗ) sống. Ăn cơm xong chắc chắn có dưa hấu hoặc nước cam vắt không bỏ đường. Đó là kết quả từ việc nắm thói quen của mình từ mẹ. Mình thì rất hiểu đó là niềm vui của mẹ, là cách để mẹ cảm thấy mẹ vẫn còn làm được điều gì đó để quan tâm, lo lắng cho mình khi mẹ không thể cho mình tiền như ngày xưa nữa. Thế nên mình "nhận hết".
Có bữa soạn đồ, có cái áo bị đứt một cúc nhưng nó không phải cái áo mình thích mặc nên theo lẽ thường thì mình sẽ mang cho từ thiện. Nhưng mình không làm thế, mình mang xuống cho mẹ sửa dùm. Lúc ngồi khâu cúc và lúc hoàn thành rồi ngắm nghía sau khi mình mặc thử thấy mẹ có vẻ vui ra mặt. Thỉnh thoảng mẹ lại hỏi: "Có áo quần gì bị rách, bị sứt chỉ tuột khuy... thì đưa về đây mẹ khâu cho nhé!". Mình cười nói: "Mẹ nghĩ sao bắt con mặc áo vá đi làm?". Thế nhưng lâu lâu mình lại mang về một cái áo "bị đứt cúc" nhờ mẹ sửa dùm mà 90% là do mình tự dùng kéo cắt đi.
doctor-dan-and-mom-879284-1368317019_500
Hồi trưa này ăn nhậu bù khú với bạn bè no căng cả bụng rồi lăn quay ra ngủ. Đến lúc thức dậy đã sắp 4h nên cả đám hối hả đòi về. Mẹ khều khều mình vào nói có nước cam mẹ để trong tủ lạnh, uống "ực một cái rồi về". Mình bảo con no lắm rồi không thể nào uống thêm được nữa thì mẹ lại nháo nhào đi tìm chai nhựa để mình "mang về nhà uống".
Mình bảo: "thôi để con uống luôn" mà kỳ thực là khi đó không muốn uống một chút nào. Với lại sau khi ăn hải sản mà uống nước cam, thế nào mình cũng bị đầy hơi và chướng bụng (có kinh nghiệm "bị" vụ này rồi). Mình uống hết là mẹ vui ghê lắm mà mặt mình thì chỉ muốn méo xệch thôi. Và đến bây giờ là đã quá nửa đêm, cái bụng vẫn chình ình, có cảm giác ngang ngang, chướng chướng làm khó ngủ. Nhưng mình vẫn cứ thấy vui khi nhớ lại nụ cười và vẻ mừng rỡ ra mặt hồi chiều của mẹ.
Ngày trước mình chỉ muốn làm ra thật nhiều tiền để mang về cho mẹ. Sau đó mình lại muốn bằng mọi giá phải mua nhà cho mẹ ở. Rồi đến lúc có nhà, có tiền, sắm sửa đồ đạc vật dụng hết rồi thì thuyết phục mẹ nghỉ không đi bán hàng rong ngoài đường nữa. Đến lúc ấy thì lại lo mẹ ở nhà hoài sẽ chán nên mối bận tâm lớn nhất là làm sao để mẹ vui? Rồi làm sao cho mẹ khoẻ?
Suốt cả một tuần đi ăn uống, đi chơi, du lịch, hò hẹn... các kiểu nhưng không khi nào mình thấy vui vẻ, rộn ràng như lúc sáng chủ nhật chuẩn bị đồ đạc mang về cho mẹ. Có khi từ thứ hai đến thứ bảy, mình ngồi ở mấy trang bán hàng theo nhóm để mua hàng và săn deal du lịch. Cứ cái gì mà nghĩ rằng mẹ có thể dùng được là mình mua hết. Rồi trên đường đi cũng mua thêm đủ thứ, từ rượu nếp, củ dong đến cân hạt sen tươi hay mấy trái sầu riêng cơm vàng hạt lép. Nếu bạn nào được nhìn mình "thồ hàng" ngày chủ nhật thì đảm bảo sẽ lầm tưởng mình đi bán hàng rong.
Lúc nào mình cũng quay cuồng nghĩ mua gì cho mẹ, đưa bà nội đi đâu chơi, sắm sửa cái gì cho bố... là đã thấy hết ngày. Từ lúc chính thức "nghỉ làm", mình có thêm nhiều thời gian cho việc chăm sóc gia đình lại càng thấy thiếu! Mình "càng làm" thấy càng vui và càng nghiện. Tới mức bây giờ mình hết muốn... quay lại làm việc ở công ty luôn.
Lúc trước mình cứ quay cuồng với kế hoạch năm này bao nhiêu tỷ, năm sau bao nhiêu tỷ... còn bây giờ mình chỉ có mỗi một câu hỏi to đùng: "Mắt bà ngày một kém, tóc cha mẹ ngày càng thêm bạc, mình còn có thể quan tâm, chăm sóc họ bao lâu nữa?".
Nhiều bữa tranh thủ chạy từ quận 5 về quận 7 ăn bữa cơm tối với bà. Thấy bà vui ghê lắm, chỉ nắm tay cháu xoa xoa và cười móm mém nhưng đôi mắt thì đã ngầu đục lắm rồi, lúc ấy mình quay đi chực khóc. Bà thì già hơn mẹ nên cái sự quan tâm thể hiện của bà cũng hẹp hơn nhiều lắm! Gần như đã thành công thức gồm có: Con ăn bánh không bà đi mua?; Con uống sữa nhé?; Con ăn sáng chưa bà đi nấu mỳ cho con ăn nhé?; Con coi cải lương không?... Thậm chí, cả một cái tờ rơi quảng cáo hay tờ giấy mời họp khu phố cũng được bà gói ghém cẩn thận và mang ra "báo cáo" như thể vừa giúp cháu cất giữ thành công những giấy tờ gì quan trọng ghê gớm lắm!
Mình thì luôn nói cảm ơn và chăm chú đọc khi bà đưa cho mấy cái tờ rơi ấy. Tại vì nó... quan trọng thật! Thử nghĩ xem nếu không có nó, bà biết lấy gì để chứng minh rằng bà vẫn còn cần cho các cháu? Bà không muốn bị lãng quên.
Có nhiều bạn đọc blog, facebook của mình, nghe những gì mình nói và thấy những gì mình làm rồi nhận xét: "em cứ hình dung anh như một đứa con gái", mà nói thẳng thì là thấy giống "một con mẹ đàn bà". Mình chỉ cười trừ vì mình tối ngày đâm đầu vào mấy chuyện vụn vặt, mua sắm, mang vác như thế thì lại chẳng đàn bà? Nhưng mình thấy vui và hạnh phúc vì điều đó.
Giờ thu nhập của mình không còn cao như trước nhưng đổi lại mình có thể có tới 4-5 ngày trong tuần để thoái mái làm những "việc đàn bà". Mà mình chưa có nhu cầu muốn quay trở lại làm đàn ông nữa, tính sao?
Có nhiều lúc mình cũng suy nghĩ mông lung lắm rằng gắng "cày cuốc", làm "đàn ông" thêm vài năm nữa để có thật nhiều tiền cho sướng hay cứ "đàn bà" như hiện tại? Nhưng cuối cùng, mình cảm thấy cuộc sống hiện nay đang làm mình thấy vui, thấy hạnh phúc và mình phải nâng niu nó mỗi giây mỗi phút. Vậy nên trước mắt cứ tạm làm "đàn bà" như vậy đã.
Các bạn có lời khuyên nào cho mình lúc này không ạ?
Vài nét về blogger:
Uống một ngụm nắng Sài Gòn
Để ngả nghiêng say men thu Hà Nội 
Ở phía xa trời xanh và mây trôi rất vội
Trò đời?... 
Trách ai mải miết cuộc nhân sinh... - Nguyễn Ngọc Long
"Nếu là bạn thân, ta đâu phải nhớ thương nhau. Bởi vì bạn luôn ở trong tim ta".

Theo Ngoisao

No comments:

Post a Comment