Sắp đến giờ cất cánh, cô tiếp viên xinh đẹp một lần nữa kiểm tra lại toàn bộ hành khách trên máy bay. Cô dừng lại bên một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ lam lũ:
- Cho tôi kiểm tra lại vé của anh !
Người đàn ông vội lập cập lục lọi các túi trên người để tìm vé. Sau một hồi tìm kiếm, ông đã tìm được nhưng cứ cầm trong tay rồi đỏ bừng mặt mà không dám chìa ra. Cô tiếp viên thoáng liếc thấy, vội nói:
- Đây là vé dành cho trẻ em mà
Người đàn ông lúng túng, ông ngập ngừng đáp:
- Vì tôi thấy có quy định vé dành cho người tàn tật bằng vé trẻ em…
Cô tiếp viên cau mặt, nhìn chăm chăm vào người đàn ông, một lúc sau cô nói:
- Vậy anh là người tàn tật?
- Vâng. Người đàn ông đáp rất nhỏ.
- Vậy xin anh hãy xuất trình giấy chứng nhận tàn tật.
Lúc này người đàn ông lúng túng thật sự, ông run run đáp:
Ngập ngừng giây lát ông nói tiếp:
- Lúc ở cửa soát vé, người ta cũng kiểm tra nhưng rồi cũng cho tôi qua…
Cô tiếp viên đã bắt đầu bực bội:
- Không có giấy thì làm sao chứng minh anh tàn tật được.
Người đàn ông im lặng trong giây lát, rồi ông cúi xuống tháo giày… Khi ông kéo ống quần lên, mọi người xung quanh đều chợt nhói lòng với bàn chân chỉ còn một nửa của ông. Cô tiếp viên xinh đẹp cũng nhìn thấy, nhưng cô vẫn cương quyết:
- Tôi cần xem giấy tờ chứ không xem người. Tôi chỉ chấp nhận vé của anh nếu anh có giấy tờ gì đó chứng nhận thương tật, hoặc giấy của hội người tàn tật cấp mới được.
Lúc này người đàn ông gần như sắp khóc, ông nói đứt quãng:
- Tôi xuất khẩu lao động và làm công cho một xưởng sản xuất tư nhân. Cách đây mấy tháng, tôi không may bị tai nạn lao động, máy cán cắt mất nửa bàn chân của tôi. Không có người bảo lãnh, không có tiền đến bệnh viện giám định… nên tôi không có giấy tờ gì cả… Mong cô thông cảm cho tôi…
Sự ồn ào đã đến tai Cơ trưởng, ông bước đến và hỏi han đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng cơ trưởng cũng nói đúng câu nói của cô tiếp viên:
- Hãy xuất trình giấy chứng nhận tàn tật của anh !
Người đàn ông lại một lần nữa trả lời anh không có giấy, và lại một lần nữa tháo giày…
Nhưng lần này Cơ trưởng còn không thèm nhìn vào bàn chân đó, giọng đanh lại:
- Chúng tôi xem giấy, không xem người. Có giấy chứng nhận mới là tàn tật, mới được hưởng chế độ tàn tật. Không có giấy thì không thể là tàn tật, anh hãy rời khỏi may bay để không ảnh hưởng đến giờ cất cánh của chúng tôi.
Nghe vậy, hai tay người đàn ông bỗng buông thõng xuống. Ông thẫn thờ… một giọt nước nặng chĩu chực lăn xuống từ khoé mắt đục ngàu. Ông vội ngước lên vừa ngăn không cho nó tràn, vừa nói với cơ trưởng:
- Sau khi gặp sự cố, tôi bị sa thải… Suốt mấy tháng nay tôi không có tiền về quê hương. Nửa vé này cũng do anh em đồng hương góp lại để tôi có thể về. Mong ông linh động mà xem xét giúp tôi, tôi về quê sẽ không quên ơn ông…
- Không được ! Cơ trưởng gằn giọng dứt khoát
Ức chế, một thanh niên ngồi ghế bên đứt phắt dậy nhìn thẳng vào cơ trưởng hỏi:
- Anh có phải là đàn ông không?
Cơ trưởng rất bất ngờ, cau mày hỏi anh thanh niên:
- Tôi có là đàn ông hay không thì liên quan gì đến việc này?
- Tôi hỏi lại anh, anh có phải là đàn ông hay không?
- Đương nhiên rồi !
- Anh có gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh cho tôi xem giấy chứng nhận đàn ông của anh !
Không khí căng thẳng bỗng lắng xuống… giây sau, rộ lên là tiếng cười của hành khách xung quanh, mọi người cảm thấy như được giải thoát…
Cô tiếp viên nãy giờ đứng yên, giờ bỗng xen vào gỡ bí cho sếp:
- OK, tôi không phải là đàn ông, có việc gì anh hãy nói chuyện với tôi !
Anh thanh niên quay sang nhìn thẳng mặt cô tiếp viên nói:
- Cô không phải là con người!
Bị bất ngờ, cô tiếp viên đỏ bừng mặt. Định thần lại, cô gằn từng tiếng:
- Anh ăn nói cho tử tế chút, tại sao anh nói tôi không phải là người?
- Cô mà là người sao? Vậy cô cho tôi xem giấy chứng nhận người của cô?
Không khí xung quanh như vỡ oà, ai nấy như được thở trở lại…
Rồi lại rộ lên tiếng cười, được dịp, mọi người xì xào lên án sự vô cảm và cứng nhắc của những người thừa hành công vụ.
Trân trối theo dõi, chỉ duy nhất một người không thể bật cười!
ThuyPT