Sunday, 25 October 2015

Bơ vơ

truyện ngắn hay: bơ vơ

Truyentinh365.com – Truyện rất ngắn: Ngày ấy, nhà nó nghèo lắm. Bố mẹ buộc phải rời quê đi kiếm ăn xa. Ở nhà, chỉ còn nheo nhóc chị em nó.
Hàng ngày, trên đường đi học về, nó thường tranh thủ rẽ qua cánh đồng kiếm rau dại về luộc cho các em ăn.  Bữa ăn nào cũng độc nhất món rau rền luộc. Chị em chia nhau bát cơm khoai.
Ngày có giỗ, mọi nhà tập trung đông đủ. Cũng muốn các em được bữa ăn ngon, nó líu ríu dắt dìu các em đến. Mấy đứa trẻ có mẹ được xắp xếp chỗ ngồi. Chị em nó ngác ngơ lếch thếch, không người đoái hoài.Lạc lõngbơ vơ
Hôm bố mẹ về, mẹ hỏi “hôm vừa rồi các con ăn giỗ vui không”. Nó trả lời “vui lắm mẹ ạ, đông đủ lắm, chỉ thiếu mỗi bố mẹ thôi”. Mẹ ôm chặt chị em nó vào lòng, nước mắt mẹ lưng tròng…
Lớn lên, chị em nó đều đi xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ trở về, ai nấy gặp gỡ hỏi han, chăm sóc từng miếng ăn, chốn ngủ… Nhớ lại ngày bé thiếu mẹ, lòng bỗng thấy rưng rưng.
ThuyPT

Café đắng

truyện cực ngắn: cafe đắng


Truyentinh365.com – Truyện rất ngắn: Nó học khá và được học bổng, một số thành tích của nó được nhà trường nêu gương… Dần dà, nó đâm tự phụ.
Các công việc bình thường nó thấy không phù hợp. Bạn cùng xóm trọ rủ đi dạy thêm, nó từ chối. Bạn cùng lớp rủ phụ quán café, nó lắc đầu khinh bỉ… Lúc đó trong thâm tâm, nó mơ đến những cái gì đó thật to tát, thật hoành tráng…
Từ ngày ra trường, nó đã thử việc mấy nơi. Nơi nào nó cũng chỉ làm được mấy vài rồi  nghỉ, nó thiếu kinh nghiệm thực tế.
Thời gian này, nó nợ nần khắp nơi. Đợt này lại đến kỳ trả tiền nhà trọ, nó đã khất lần suốt mấy hôm nay. Vừa rồi, thấy bà chủ nhà trọ đi qua, giật mình nó định tránh mặt. Nhưng bà chủ đã tươi cười “thằng Khoa nó trả tiền nhà cho cháu rồi”.
Chao ôi, tiền công phụ quán café của Khoa. Café đắng.
ThuyPT

Wednesday, 14 October 2015

Vô cảm

giấy chứng nhận tàn tật

Sắp đến giờ cất cánh, cô tiếp viên xinh đẹp một lần nữa kiểm tra lại toàn bộ hành khách trên máy bay. Cô dừng lại bên một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ lam lũ:
  • Cho tôi kiểm tra lại vé của anh !
Người đàn ông vội lập cập lục lọi các túi trên người để tìm vé. Sau một hồi tìm kiếm, ông đã tìm được nhưng cứ cầm trong tay rồi đỏ bừng mặt mà không dám chìa ra. Cô tiếp viên thoáng liếc thấy, vội nói:
  • Đây là vé dành cho trẻ em mà
Người đàn ông lúng túng, ông ngập ngừng đáp:
  • Vì tôi thấy có quy định vé dành cho người tàn tật bằng vé trẻ em…
Cô tiếp viên cau mặt, nhìn chăm chăm vào người đàn ông, một lúc sau cô nói:
  • Vậy anh là người tàn tật?
  • Vâng. Người đàn ông đáp rất nhỏ.
  • Vậy xin anh hãy xuất trình giấy chứng nhận tàn tật.
Lúc này người đàn ông lúng túng thật sự, ông run run đáp:
  • Tôi… không có… giấy đó.
Ngập ngừng giây lát ông nói tiếp:
  • Lúc ở cửa soát vé, người ta cũng kiểm tra nhưng rồi cũng cho tôi qua…
Cô tiếp viên đã bắt đầu bực bội:
  • Không có giấy thì làm sao chứng minh anh tàn tật được.
Người đàn ông im lặng trong giây lát, rồi ông cúi xuống tháo giày… Khi ông kéo ống quần lên, mọi người xung quanh đều chợt nhói lòng với bàn chân chỉ còn một nửa của ông. Cô tiếp viên xinh đẹp cũng nhìn thấy, nhưng cô vẫn cương quyết:
  • Tôi cần xem giấy tờ chứ không xem người. Tôi chỉ chấp nhận vé của anh nếu anh có giấy tờ gì đó chứng nhận thương tật, hoặc giấy của hội người tàn tật cấp mới được.
Lúc này người đàn ông gần như sắp khóc, ông nói đứt quãng:
  • Tôi xuất khẩu lao động và làm công cho một xưởng sản xuất tư nhân. Cách đây mấy tháng, tôi không may bị tai nạn lao động, máy cán cắt mất nửa bàn chân của tôi. Không có người bảo lãnh, không có tiền đến bệnh viện giám định… nên tôi không có giấy tờ gì cả… Mong cô thông cảm cho tôi…
Sự ồn ào đã đến tai Cơ trưởng, ông bước đến và hỏi han đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng cơ trưởng cũng nói đúng câu nói của cô tiếp viên:
  • Hãy xuất trình giấy chứng nhận tàn tật của anh !
Người đàn ông lại một lần nữa trả lời anh không có giấy, và lại một lần nữa tháo giày…
Nhưng lần này Cơ trưởng còn không thèm nhìn vào bàn chân đó, giọng đanh lại:
  • Chúng tôi xem giấy, không xem người. Có giấy chứng nhận mới là tàn tật, mới được hưởng chế độ tàn tật. Không có giấy thì không thể là tàn tật, anh hãy rời khỏi may bay để không ảnh hưởng đến giờ cất cánh của chúng tôi.
Nghe vậy, hai tay người đàn ông bỗng buông thõng xuống. Ông thẫn thờ… một giọt nước nặng chĩu chực lăn xuống từ khoé mắt đục ngàu. Ông vội ngước lên vừa ngăn không cho nó tràn, vừa nói với cơ trưởng:
  • Sau khi gặp sự cố, tôi bị sa thải… Suốt mấy tháng nay tôi không có tiền về quê hương. Nửa vé này cũng do anh em đồng hương góp lại để tôi có thể về. Mong ông linh động mà xem xét giúp tôi, tôi về quê sẽ không quên ơn ông…
  • Không được ! Cơ trưởng gằn giọng dứt khoát
Ức chế, một thanh niên ngồi ghế bên đứt phắt dậy nhìn thẳng vào  cơ trưởng hỏi:
  • Anh có phải là đàn ông không?
Cơ trưởng rất bất ngờ, cau mày hỏi anh thanh niên:
  • Tôi có là đàn ông hay không thì liên quan gì đến việc này?
  • Tôi hỏi lại anh, anh có phải là đàn ông hay không?
  • Đương nhiên rồi !
  • Anh có gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh cho tôi xem giấy chứng nhận đàn ông của anh !
Không khí căng thẳng bỗng lắng xuống… giây sau, rộ lên là tiếng cười của hành khách xung quanh, mọi người cảm thấy như được giải thoát…
Cô tiếp viên nãy giờ đứng yên, giờ bỗng xen vào gỡ bí cho sếp:
  • OK, tôi không phải là đàn ông, có việc gì anh hãy nói chuyện với tôi !
Anh thanh niên quay sang nhìn thẳng mặt cô tiếp viên nói:
  • Cô không phải là con người!
Bị bất ngờ, cô tiếp viên đỏ bừng mặt. Định thần lại, cô gằn từng tiếng:
  • Anh ăn nói cho tử tế chút, tại sao anh nói tôi không phải là người?
  • Cô mà là người sao? Vậy cô cho tôi xem giấy chứng nhận người của cô?
Không khí xung quanh như vỡ oà, ai nấy như được thở trở lại…
Rồi lại rộ lên tiếng cười, được dịp, mọi người xì xào lên án sự vô cảm và cứng nhắc của những người thừa hành công vụ.
Trân trối theo dõi, chỉ duy nhất một người không thể bật cười!
ThuyPT

Thursday, 8 October 2015

Chuyện tình Gấu và Thỏ


Chuyện kể rằng, đã lâu lắm rồi, từ khi trái đất còn là một vùng thảo nguyên mênh mông trù phú.
Phía bên này trái đất, tại một thung lũng nọ có một nàng Thỏ vô cùng xinh xắn sinh sống.
Phía bên kia trái đất, tại một vùng đồng cỏ xanh tươi là nơi ở của một chàng Gấu láu lỉnh.
Chàng và Nàng sẽ chả bao giờ biết phía bên kia trái đất có nửa của mình, nếu không có một ngày…
Hôm đó, Thượng Đế xuống trần dạo chơi. Người đi khắp một vòng trái đất, Người bỗng phát hiện ra rằng: Cả một vùng địa cầu xinh tươi chỉ tồn tại có hai người. Thượng Đế hiểu ngay mình phải làm gì.
Đêm đó Chàng và Nàng đều mơ thấy nhau. Đều biết phía bên kia trái đất có gì…
Từ đó Chàng Gấu đem lòng tương tư Nàng Thỏ, ngày nào Chàng cũng tưởng nhớ lại giấc mơ và mong có ngày được gặp nàng.
Còn nàng Thỏ, vì cũng không thể quên được hình bóng Chàng trong giấc mơ đó, ngày nào Nàng cũng ngóng trông…
Một hôm Chàng Gấu quyết định đi tìm Nàng Thỏ. Sau nhiều ngày trèo đèo, lội suối, băng rừng… cuối cùng Chàng cũng gặp được nàng ở trái đất, nửa bên kia.
Cả hai vô cùng hạnh phúc khi gặp được người trong mộng của mình. Chàng ríu rít kể cho Nàng nghe bao nhiêu là chuyện, Nàng luôn cười trong hạnh phúc ngất ngây…
Từ đó hai người luôn bên nhau.
Một hôm chàng nhặt đất sét nặn tặng nàng một hình người. Tiện bếp lửa, nàng bỏ hình người đó vào nung. Lâu sau nàng lấy hình người ra. Vì quá lửa, hình người đó đã cháy đen thui…
Chàng bèn lấy đất nặn lại hình người khác. Lần này nàng cũng bỏ vào nung, nhưng vì sợ lại quá lửa, nàng vội lấy ra ngay…
Hình người kia chưa kịp bắt lửa, vẫn trắng như khi chưa nung… Chàng lại một lần nữa nặn lại hình người khác.
Lần này vì đã rút được nhiều kinh nghiệm, nàng nung vừa lửa… Từ đó hai người luôn giữ lại bên mình hình người xinh xắn, khỏe khoắn, có nước da vừa phải… vì hình người đó đã được đúc nặn từ nhiều kinh nghiệm của hai người
Và cũng từ đó trên trái đất xuất hiện 3 chủng tộc với 3 màu da khác nhau.
ThuyPT
Đọc thêm:

Friday, 2 October 2015

Truyện cực ngắn: Camera cuộc sống

truyện ngắn đời thường
Camera cuộc sống

Ăn thêm cái nữa đi con! - Người đàn bà giàu sang bảo con.

- Ngán quá, con không ăn đâu! - Ðứa con cằn nhằn, từ chối.

- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!

- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!

Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe hơi rơi xuốnh đường, xát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đị

Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh kem nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, con bé gái nuốt nước miếng bảo thằng bé trai:

- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.

Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Ðứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó thổi làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.

- Ừa. tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi...

Sưu tầm

Cùng chủ đề: 

Truyện cực ngắn - Xót xa

Đất mẹ
Mầm xanh từ đất mẹ
Thuybtc - Tốt nghiệp Đại học chị cả ở luôn trên thành phố làm việc, chị đảm nhận vai trò phó GĐ cho một công ty Du lịch. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị mới về thăm nhà. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Mẹ lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

_ Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:

_ Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :

_ Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi !


Sưu tầm