Truyentinh365.com – Truyện rất ngắn: Ngày ấy, nhà nó nghèo lắm. Bố mẹ buộc phải rời quê đi kiếm ăn xa. Ở nhà, chỉ còn nheo nhóc chị em nó.
Hàng ngày, trên đường đi học về, nó thường tranh thủ rẽ qua cánh đồng kiếm rau dại về luộc cho các em ăn. Bữa ăn nào cũng độc nhất món rau rền luộc. Chị em chia nhau bát cơm khoai.
Ngày có giỗ, mọi nhà tập trung đông đủ. Cũng muốn các em được bữa ăn ngon, nó líu ríu dắt dìu các em đến. Mấy đứa trẻ có mẹ được xắp xếp chỗ ngồi. Chị em nó ngác ngơ lếch thếch, không người đoái hoài.Lạc lõng, bơ vơ…
Hôm bố mẹ về, mẹ hỏi “hôm vừa rồi các con ăn giỗ vui không”. Nó trả lời “vui lắm mẹ ạ, đông đủ lắm, chỉ thiếu mỗi bố mẹ thôi”. Mẹ ôm chặt chị em nó vào lòng, nước mắt mẹ lưng tròng…
Lớn lên, chị em nó đều đi xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ trở về, ai nấy gặp gỡ hỏi han, chăm sóc từng miếng ăn, chốn ngủ… Nhớ lại ngày bé thiếu mẹ, lòng bỗng thấy rưng rưng.
ThuyPT
No comments:
Post a Comment