Anh! Em đã từng yêu anh, yêu hết mình, yêu như thể thế gian này chỉ có em biết yêu, nhưng phần thưởng mà em nhận lại là gì? Là sự phản bội đến tàn nhẫn, của anh, của cô ta. Em mất hết niềm tin, mất hết cảm giác, chắt đến giọt nước mắt cuối cùng. Những sai lầm nối tiếp sai lầm. Em buông trôi cuộc sống trong nhạt nhòa ẩn hiện về một miền ký ức xa xôi. Em từng hận thù, từng ngập chìm trong nỗi đau, từng ru mình vào những cơn ảo mộng...
Để rồi khi tỉnh dậy, em nhận ra rằng mình vẫn phải sống, sống theo đúng nghĩa của chữ sống, chứ không đơn thuần chỉ là tồn tại. Sống không phải để cho mình, mà để cho những người yêu thương mình, không phải để xoa dịu vết thương mà để kiêu hãnh với những vết sẹo...
Em đã tự cho mình cái quyền được sống bằng nhiều bộ mặt, thực hư hư thực, chỉ đến khi đối mặt với bóng đêm, em mới nhìn thấy chính mình. Nỗi cô đơn dày vò, niềm yêu thương côi cút. Nhưng em đã thôi khóc, thôi oán trách, tủi hờn. Anh chỉ là vết xước trong trái tim em, một vết xước đủ để em thấy đau mỗi khi gió lạnh về, nhưng sẽ chẳng bao giờ khiến em gục ngã.
Anh! Em đã không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm, và không đủ cao thượng để chúc cho anh hạnh phúc. Nhưng hôm nay, em ngẩng mặt để bước đi tự tin trên con đường mình đã chọn. Sẽ là em với nghị lực, quyết tâm, và lòng dũng cảm, dám đối mặt với tất cả thử thách trong cuộc sống. Và anh, sẽ mãi là hoài niệm trong miền nhớ của em....
Những gì thuộc về quá khứ, hãy để nó ngủ yên....
Hãy trả lời em, ông xã yêu dấu ơi !
Ta xa nhau do những sai lầm của em?
Đừng trách em
Để rồi khi tỉnh dậy, em nhận ra rằng mình vẫn phải sống, sống theo đúng nghĩa của chữ sống, chứ không đơn thuần chỉ là tồn tại. Sống không phải để cho mình, mà để cho những người yêu thương mình, không phải để xoa dịu vết thương mà để kiêu hãnh với những vết sẹo...
Em đã tự cho mình cái quyền được sống bằng nhiều bộ mặt, thực hư hư thực, chỉ đến khi đối mặt với bóng đêm, em mới nhìn thấy chính mình. Nỗi cô đơn dày vò, niềm yêu thương côi cút. Nhưng em đã thôi khóc, thôi oán trách, tủi hờn. Anh chỉ là vết xước trong trái tim em, một vết xước đủ để em thấy đau mỗi khi gió lạnh về, nhưng sẽ chẳng bao giờ khiến em gục ngã.
Anh! Em đã không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm, và không đủ cao thượng để chúc cho anh hạnh phúc. Nhưng hôm nay, em ngẩng mặt để bước đi tự tin trên con đường mình đã chọn. Sẽ là em với nghị lực, quyết tâm, và lòng dũng cảm, dám đối mặt với tất cả thử thách trong cuộc sống. Và anh, sẽ mãi là hoài niệm trong miền nhớ của em....
Những gì thuộc về quá khứ, hãy để nó ngủ yên....
Bài cùng chủ đề:
No comments:
Post a Comment