Vậy
là cuối cùng chúng ta cũng buông tay nhau sau ngần ấy năm chung sống. Ngần ấy
thời gian là vợ chồng mà nước mắt nhiều như nước mưa. Em tự hỏi vì sao lại có
cái kết cục này và sau khi tự “kiểm điểm” em nhận ra rằng tất cả lại là tại em
hết. Hôn nhân của chúng ta có phải là do một chuỗi những sai lầm của em, phải
không anh?
- Sai
lầm đầu tiên của em là chống lại lời bố mẹ và quyết tâm lấy bằng được anh...
- Sai
lầm tiếp theo của em là một mình chèo chống, cơm áo gạo tiền. Em làm "phần vợ" còn làm hết "phần chồng" thay anh. Để biến anh thành
người ích kỷ, ham chơi và không có đóng góp gì trong gia đình...
- Sai
lầm nữa là em đã quá yêu anh, chiều anh, luôn để anh làm tự làm theo những sở
thích bột phát để giờ đây anh như một con ngựa bất kham, không có cách gì kìm
cương anh được nữa.
- Sai
lầm nữa của em là lúc nào cũng sợ làm anh mất mặt với bạn bè, sợ sự can ngăn sẽ
làm anh nổi giận, sợ sự tìm kiếm sẽ làm anh khó chịu... nên em đã để anh thường
xuyên đi vắng qua đêm.
- Sai
lầm của em là biết anh đã quá đà nhưng vẫn mềm mỏng, nhẹ nhàng...
- Sai
lầm của em là luôn sống nguyên tắc với bản thân. Luôn đặt ra những mục tiêu
phấn đấu cho gia đình nhưng lại luôn một mình cố gắng đạt được những mục tiêu
đó.
- Sai
lầm nữa là em để anh đánh em và xúc phạm em thậm tệ rồi tha thứ cho anh. Để
những lần sau đó anh không ngại có lần thứ 2, thứ 3... thứ n...
- Sai
lầm của em là em để cho gia đình em biết chuyện của chúng ta và để anh không
còn mặt mũi nào tới nhà của bố mẹ em nữa.
- Sai
lầm của em là cứ mỗi lần giận nhau anh đòi ly hôn và em cũng đã ký hết lần này
đến lần khác mà không chịu gửi đơn đi.
- Sai
lầm của em là.. là...
Anh
ạ, em biết em không phải là người vợ tốt trong mắt anh, không phải là phụ nữ
tuyệt vời như trong mong muốn của anh, nhưng em cũng đã cố gắng sống hết
mình vì gia đình, đã hết lòng vì anh và các con. Đến bây giờ thì em cũng đã kiệt
sức rồi. Em sẽ làm điều cuối cùng cho anh là để anh ra đi.
Anh
đã bằng lòng chưa anh?