Friday, 15 October 2021

Anh cũng rất chiều em


 

Một kỷ niệm đẹp ngày 21/5/2019. 


Lão chồng tôi! 


Hàng xóm, anh em.. ai cũng khen lão là người tốt tính. Vừa cuối giờ chiều nay, chú Đoàn đi qua lại bảo “Thu nó tốt tính quá, chẳng tiếc ai cái gì bao giờ. Mà nó đc cái nhiệt tình, thẳng tính. Nhưng tiêu pha hoang quá, nhiều lúc anh em sót thay, toàn gàn nó đấy chứ, mà nó trực tính quá nhiều khi không nói được. Nhưng đc cái ai cũng quý nó...”. 


Đúng thật, lão rất tốt. 


Ở nhà, chỉ cần nói thèm... ngay lập tức hôm sau, và những ngày sau nữa, lão sẽ liên tiếp thực hiện điệp khúc mua... Chỉ đến khi dân chúng trong nhà phải xin lão ngừng vì “ngán đến mang tai rồi”, thì điệp khúc mua ấy mới ngừng lại. 


Lão lại có tật hay ghi nhớ những lời nói vu vơ. Những câu vu vơ kiểu như “lọ kem dưỡng mới mua đã sắp hết”, hay “cái điện thoại dạo này hay trục trặc quá”, hay “mình muốn mua cái này quá mà sót tiền...”, mình thì vu vơ thôi, mà kiểu gì lão cũng ghi nhớ lại, rồi tìm mua đúng loại. Dịp lễ tiết gì đó gần nhất lão sẽ đập trước mặt, không kèm một câu ngôn tình nào.


Mà lão thật khó hiểu, lão ko dùng ví, lão bảo lão luôn vô sản nên ko cần sắm ví. Lục túi quần ko bao giờ có nhiều hơn 500k, ấy thế mà... Không hiểu lão dấu quỹ đen ở đâu để mà có thể khiến thiên hạ phải sót thay vì tiêu hoang, để mà lão có cơ hội đập trước mặt những món quà, dù rất đắt đỏ. (Tiện đây, ai có kinh nghiệm sâu sắc trong lĩnh vực “tìm kiếm nơi cất dấu quỹ đen” xin cho Thuý tôi đc phép mang sách bút đến học, cam kết đóng học phí đầy đủ). 

...

Ok! tôi công nhận lão là người tốt, rất tốt . Nhưng các bạn có biết vì sao nhà tôi mãi vẫn nghèo không? 


Hồi xưa, ngày còn đi công trường, lão là người rất năng nổ, chăm chỉ, cực nhiệt huyết trong công việc, lương ko thấp, vậy mà Yahoo của lão phải bền vững với nickname “Vâng Tôi Nghèo”.


Đúng thật, cái gì cũng có 2 mặt, mà mặt trái chỉ mỗi cái lưng chịu rặm, thiên hạ chỉ nhìn thấy mặt phải và rất mát mắt! 


Tuy nhiên, về lão chồng tôi, tôi vẫn cam kết, lão là người rất tình cảm, rất tâm lý, rất chiều... và rất tốt! 


Phạm Thị Thuý

Thư gửi chồng ngày 12/5/2019

Bức ảnh này em vừa gửi cho anh trong lúc nt zalo

Đêm nay là đên thứ 8 anh bỏ trốn khỏi nhà kể từ ngày 7/10/2021. Em nằm một mình, không thể nào ngủ đc, em nghĩ lại suốt 8 năm qua, những thăng trầm chúng ta đã trải qua cùng nhau. Dưới đây là một bức thư em từng gửi cho anh.

Thư gửi chồng ngày 12/5/2019


Ông xã! (bài viết này em chỉ để hiển thị với mình anh).


Em thực sự đang vô cùng lo lắng, có lẽ vận nhà mình trời chỉ cho đến đấy thôi, có vùng vẫy cũng khó thay đổi.


Tháng 10/2018 về nhà mới, từ đó đến nay đã 7 tháng mà nợ bao nhiêu vẫn nguyên như vậy, suốt 7 tháng chưa trả được chút nợ nào mà đến nay còn nợ thêm nhà cung cấp gần 1 tỷ. 


Hôm nay, chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ trả lương mà tình hình này không biết lấy đâu tiền trả lương nhân viên. 


Nếu thực sự trời không cho lộc nữa em ko biết phải xoay sở thế nào để trả toàn bộ số nợ hiện tại. Tâm sự với anh thì giải pháp duy nhất của anh là bán nhà, kể cả bán ngôi nhà số 52 này. Đương nhiên đường cùng cũng phải bán nhưng a k có giải pháp thay đổi tình thế thì mặc định em phải tự xoay sở rồi. Là người pn mà gặp những sóng gió lớn lao thế này em thấy mình nhỏ bé kinh khủng, e thấy lo lắng và bất lực.


Suốt mấy năm qua, nhiều ít năm nào anh cũng phá kinh tế gđ, hôm nay tình hình khó khăn đến như này một phần cũng do anh cắt xén tiền hàng lo việc riêng. Dù anh có chối đến thế nào thì sự thật em vẫn quá hiểu, và bản thân anh cũng hiểu. Có điều thôi thì từ tết tới giờ a lo việc gđ em k muốn cằn nhằn, và anh cũng đừng có cả vú lấp miệng em, đừng vừa đánh trống vừa la làng, chửi tục chửi bậy thì chính anh cũng vẫn hiểu sự thật ở đâu. 


Bây giờ bán hàng không còn được như trước nữa, chi tiêu ngày càng nhiều hơn, các chi tiêu nhiều trông thấy là: Giờ đây cả nhà đều tiêu mạnh tay hơn. Nhân sự đông hơn, chi tiền hộp, tiền vận chuyển nhiều hơn, tiền điện tiền nước cao hơn, tiền lãi ngân hàng rất nhiều… Lượng bán đã giảm đi đáng kể mà lượng chi nhiều hơn thì kinh tế sa sút là đương nhiên. 


Em xin anh từ nay trở đi hãy tiết kiệm, đừng bao giờ giết em sau lưng nữa, đừng kề dao trích máu sau gáy em, giết em từ từ như vậy nữa, đừng biển thủ công quỹ nữa anh ạ. Tài sản của gđ là tài sản của 2 vợ chồng, dù lúc cãi nhau em nói chia tay nhưng a thừa hiểu em luôn vun đắp để 2vc không phải nghèo khổ, để anh được sung sướng, ko bao giờ e chỉ nghĩ đến bản thân. Anh đừng vì gì mà phải giấu vốn riêng trong khi em đang kiệt quệ. Em đã không được dựa vào anh lại còn bị anh giết từ từ, a đã ko lo đc kinh tế để em là phụ nữ phải lo toan những việc to lớn kinh khủng rồi anh lại tạo thêm những khó khăn áp lực nữa đè lên vai em. Nếu em quỵ xuống lúc này, nếu em kiệt sức mà buông xuôi, anh biết điều gì sẽ ngay lập tức sảy ra rồi đấy. 


Em cảm thấy mình như một cái cây luôn cần mẫn lao động mong tạo ra quả ngọt. Nhưng cây nào thì cũng liên tục có các loại sâu bệnh rình rập phá hoại. Nếu là sâu lá, bọ xít… hút hoa, phá cành thì dễ quá rồi, kiểu gì cũng tìm đc cách trị. Nhưng nếu cây đã bị sâu đục thân phá thì người nông dân luôn phải bó tay, không có cách chữa, cây sẽ teo tóp dần rồi chết. Xin anh đừng để em chết gục như cái cây nhiễm sâu đục thân.


Đây là video em vừa quay lại - đêm 14/10/2021


Phạm Thị Thuý


Thursday, 14 October 2021

Ngày thứ 8 anh bỏ trốn khỏi nhà

Hôm nay là ngày 14 tháng 10 năm 2021, là ngày thứ 8 anh bỏ trốn khỏi nhà!

PhamThiThuy 

Anh dành cho thiên hạ tất cả những gì tốt nhất, vì sao anh ghét em?

 


Em luôn thắc mắc kinh khủng, tại sao anh quý hết mọi người? anh tốt với tất cả, mà anh lại luôn khó chịu với em, anh ghét em vì những lý do gì vậy? anh hãy lý giải cho em sáng tỏ đi?

Ra ngoài, nếu ai chỉ cần đối xử với anh tốt một thì anh tốt lại gấp 5, có khi gấp 100 lần. Còn em, có lẽ do anh thấy em tệ quá nên anh đối xử tệ lại gấp 1.000 lần phải không? Mấy người bạn của anh ngoài hồ, anh sẵn sàng lo cho bố của họ, lo cho vợ con họ chu đáo và tình nghĩa, anh sẵn sàng hi sinh cao cả vì họ. Thậm chí, em còn biết đc là lần này anh vay lãi nặng phần nhiều là để lo cho vợ con họ có cái ăn, cái học, vì thời gian vừa qua họ quá khó khăn nên anh phải đứng ra cáng đáng.

Đó, với người ta thì anh tình nghĩa đến như vậy. Bố người ta ốm anh vội vã chạy đi lo, vợ người ta chưa có cái ăn anh vội vã đi mua, con người ta chưa có cái học anh tìm mọi cách tạo điều kiện.. Em ko thể hiểu nổi tại sao anh lại cứ phải như vậy để rồi mọi sự khốn nạn nhất thì anh đổ xuống đầu em? Anh đổi tất cả những gì tốt nhất cho họ và dành lại cho em những gì khốn nạn nhất. Họ cần gì anh cũng sẵn sàng giúp đỡ nhiệt tình, còn em, từ việc to tới việc bé chỉ luôn một mình. Một mình làm cả ngôi nhà 6 tầng anh không quan tâm, dọn cả kho hàng tầng 6 xuống tầng 2 anh mặc kệ như không liên quan... Mọi việc em làm anh đều như không nhìn thấy, nếu em có nhờ thì anh sẽ cáu và cũng sẽ không làm, còn họ chỉ hé răng nói ra những gì đang cần là anh lập tức làm cho họ một cách vui vẻ. Em thắc mắc kinh khủng, em ko thể nào hiểu nổi vì sao em đã lo cho anh mọi thứ mà anh vẫn luôn không ưa em, anh không yêu thương em, anh không che chở em, ko tốt với em bằng một phần nghìn lần so với những gì bạn của anh nhận đc. Em ko thể lý giải nổi tại sao anh lại bất công với em như vậy, trong khi em thấy mình không làm gì có lỗi với anh?



Tối nay bọn đòi nợ lại kéo khoảng 8-9 thằng đến. Em đang nằm ở tầng 3, nghe chúng nó chửi bới ào ào dưới ngõ và bấm chuông loạn lên là đã thót hết cả tim rồi. Chúng nó gọi tên anh rồi đập cửa ầm ầm và bảo nếu không ra nói chuyện thì đừng trách nó ác. Em biết không thể không ra mặt nên phải gọi cả bọn trẻ xuống. 

Cửa vừa mở lên, chúng nó hùng hổ xông vào chỉ trực ăn tươi nuốt sống ba mẹ con. Bọn trẻ com cụm lại phía thang máy, một mình em chịu trận giữa một bầy sói đói. 

Anh là một người đàn ông, với bạn bè anh luôn thể hiện là anh cả, đứng mũi chịu sào. Vậy mà, anh để cho vợ con mình như thế này. Hứng chịu mọi hậu quả do anh gây ra, chịu mọi tổn thương cả về tinh thật, thể xác và vật chất. Anh thấy em có đáng phải chịu những tổn thương khủng khiếp này không?

Anh ích kỷ kinh khủng, máu lạnh và cạn tình kinh khủng. Anh chỉ biết thỏa mãn những cảm xúc của mình, làm gì cũng chỉ vì mình, mọi thứ anh làm cho thiên hạ tất cả là vì cá nhân anh, để vui, để đc tâng bốc, để đc thiên hạ tôn sùng. Anh sẵn sàng nợ nan, vay mượn để đổi lấy sự tôn sùng đó. Và anh luôn nghĩ rằng, dù có vay mượn thế nào thì người trả nợ vẫn là em, người sẽ gánh chịu mọi hậu quả là em. Vì anh nghĩ em vẫn đủ sức làm việc đó nên anh không ngần ngại vay mượn. 

Anh đổi bằng cái giá quá đắt cho em như vậy có đáng ko? có cần thiết không? tại sao anh lại cứ phải làm như vậy? 

Còn bây giờ, anh bỏ trốn, anh bảo anh không dám hỏi thăm em. Hic, ngay cả việc này em cũng thấy anh ích kỉ đến kinh khủng. Nếu là em, dù có xấu hổ, có khốn khổ thế nào thì em cũng sẽ vô cùng lo lắng cho người ở nhà mà không thể nào không liên lạc xem tình hình ra sao. Còn anh, chỉ mải mê với những cảm xúc cá nhân, chỉ buồn cho mình vì đang phải lang thang, tiếc cho mình vì mất nhà, tất cả những cảm xúc tiếc nuối đã bao trùm hết rồi, anh không còn thời gian mà lo cho ai nữa, anh cũng ko có tâm trạng mà ân hận khi đã gây tổn thương cho ai, anh cũng ko rảnh để mà xin lỗi ai 1 lời cho chân thành. Đến phút cuối trước khi rời khỏi nhà anh vẫn van xin em lo tiền để cứu anh mà không bao giờ nghĩ rằng mình phải tự chịu mọi hậu quả do mình gây ra. 

Anh có lúc nào thử nghĩ lại rằng mình đánh đổi tất cả vì bạn như vậy có đáng hay không? mình có cần thiết phải như vậy không? vợ và bạn mình đối xử khác nhau một trời một vực như vậy là vì lý do gì?

Những câu hỏi trên em thắc mắc lắm, em muốn đc lý giải lắm anh ạ. 

Phạm Thị Thúy. 


Wednesday, 13 October 2021

Anh là người máu lạnh vô địch rồi

Em đã soi lại bản thân một cách khách quan nhất thì em vẫn thấy trong suốt 8 năm vợ chồng, em đã luôn là người vợ tử tế, người vợ tần tảo vì gđ nhất trên đời này. Với anh, em luôn là người thương yêu chồng con hết mực, chiều và sẵn sàng hi sinh mọi thứ mình có. Kể cả việc đối sử với con anh, với gđ anh, em cũng luôn nhân hậu và đạo đức. Chưa từng làm gì có lỗi mà để phải ân hận. 

Vậy mà, đổi lại, em nhận về từ anh như nào chắc chắn anh rõ nhất, một chút xíu nào đó anh bảo anh đã luôn vì em, thì anh thử kể lại trên đầu ngón tay xem đc là bao. Chưa bao giờ anh nói năng tôn trọng em, gần như làm gì cho em anh cũng tỏ ra rất khó khăn và để em phải van xin nhờ vả nhiều lần. Làm cho em là anh như làm hộ, ko vui vẻ và thoải mái, mà cứ phải quát tháo và cau có. Trong khi đó, anh giúp mọi người việc gì cũng hết lòng, làm gì cũng vui vẻ, ngay cả mấy bà hành tỏi thì cũng được anh đối xử tốt hơn em, cũng nhận đc sự giúp đỡ vui vẻ và nhiệt tình từ anh mà ko phải như khi đối xử với em. Em thực sự không hiểu nổi vì sao lại thế, tại sao anh lại luôn ghét em trong khi em luôn hi sinh mọi thứ vì anh? Tại sao em nói gì anh cũng cảm thấy khó chịu và thấy em sai, nên anh thấy chướng tai gai mắt, trong mọi cuộc giao tiếp anh luôn đứng về phía thiên hạ và chửi em, cái cơ bản là anh không bao giờ thấy em đúng nên anh k bao giờ đứng ra bênh em đc. Trong khi, thiên hạ họ luôn thấy vợ họ đúng, ngay cả con vợ lắm mồm bên Linh Đàm cũng đc chồng luôn bênh và bảo vệ, vì họ ko thấy vợ họ sai, nên họ mới không cảm thấy khó chịu. Còn anh, vì luôn cảm thấy em sai nên anh k bao giờ bảo vệ em đc, anh ko bao giờ đứng về phe em trong bất cứ cuộc giao tiếp hay tranh luận nào. Nên, dù ở nhà hay ở ngoài, dù có anh hay ko có anh, em luôn chỉ có 1 mình, cô độc tác chiến. 

Lần này, Anh gây ra trăm nghìn cay đắng, để thiên hạ đến phá tan tành nhà cửa, danh dự tan hoang, thể diện không còn gì nữa, vợ con quay cuồng trong sự cùng cực, còn anh bỏ trốn ko một lời hỏi han, ko một cuộc đt. Máu lạnh của anh đạt đình cao như vậy thì anh vô địch rồi. Em sợ anh quá, em mà là anh sẽ ko bao giờ có thể vô cảm đến vậy, em sẽ vô cùng sốt ruột mà k dám bỏ mặc ko một lời hỏi thăm. Em chỉ cần gây ra cho ai dù chỉ một chút cái gì thôi, em sẽ vô cùng áy náy và tìm mọi cách để sửa sai. Em ko hiểu sao a có thể vô cảm được đến như vậy với em, trong khi với bạn bè, anh không tệ với ai như vậy. Em đã từng nói mà, với ai anh cũng cực tốt, anh chỉ luôn trừ em ra. 

Em đau đáu những suy nghĩ, nói ra cho nhẹ lòng thôi, cho đến giờ em không hận thù gì anh nữa, không trách móc gì cả. Chỉ kể lại và tự thắc mắc. Em vẫn mong anh sống tốt quãng đời còn lại.  

NGÀY 18/9/2019 LIỆT KÊ NHỮNG THÀNH QUẢ ĐẠT


Ngày 18/9/2019 em đã liệt kê những thành quả đạt được trong gần 6 năm chung sống để anh trân trọng và cùng em vun đắp. Nhưng anh không những không trân trọng, anh luôn thể hiện coi thường sự nỗ lực của em, không bao giờ tỏ ra tôn trọng em trước mặt mọi người. Trước mọi người, anh thường xuyên dùng những lời lẽ rất xúc phạm em. Em rất tủi thân và xấu hổ, em đã nghĩ, những người vợ của bạn anh chỉ làm nghề tay chân, không có học thức, ăn nói cũng ko hiểu biết, hay ngay cả mấy người làm đồng nát trước nhà mình họ cũng k bao giờ bị chồng nói những lời thiếu tôn trọng đến thế. Vậy mà em, mang tiếng là con nhà gia giáo, trí thức. Bản thân em cũng là người hiểu biết, mà suốt ngày phải nghe những lời miệt thị từ anh, mà k phải anh chỉ nói lúc có 2 người, lúc cãi nhau, mà anh thường xuyên bô bô trước bàn dân thiên hạ chửi em, miệt thị em. Em đã nhiều lúc ức đến phát khóc. Hôm giãn cách, anh chui qua rào chắn sang chỗ Tiến, em gọi anh về chở hàng, anh ra ngoài chửi em bằng những lời tục tĩu, bà Lộc nói "sao chú lại nói cô như thế" anh bảo "kệ cái con mẹ nó". Đó, trước thiên hạ, anh thể hiện sự khinh bỉ với em như vậy, em nhục ko để đâu cho hết, nhưng chính anh cũng từ những cái đó ko đc hàng xóm thiện cảm nữa. Nên đợt này, hàng xóm láng giềng ko còn ai bênh anh, ko ai có thể chấp nhận nổi a, ai cũng nói với em là "em là người làm ăn tử tế, suốt ngày làm việc lo cho gđ, vậy mà chồng như vậy, ăn nói thì ko ra sao.. sống với nó làm gì cho phí đời ra". Ngay cả vợ chồng đứa hàng xóm trước cửa cũng nói, "em thấy anh nhiệt tình với mọi người thế mà sao nói chuyện với chị không nghe đc". 












Dưới đây là 1 bức thư em liệt kê cho anh hôm tháng 9.2019. 

Anh Thu, Mấy ngày nay anh không ăn, không ngủ, ko nói, ko cười. Anh liên tục có điện thoại và em thấy anh liên tục phải quanh co khi có cuộc gọi đến. Em đã cảm nhận rằng có biến, em đã tìm hiểu và đã hiểu hết. Chủ nợ đang xiết anh, anh hãy gán cái ô tô cho nó đi, với tình hình tài chính hiện tại của gđ, em ko thể làm gì đc. Hiện em cũng đang ngập đầu trong nợ nần, mỗi tháng em phải trả >40trieu tiền lãi ngân hàng, 60trieu tiền phường cô Hoa, 70trieu lương trả nhân viên. Em đã nỗ lực bao nhiêu cho gia đình, đến giờ em kiệt sức rồi. Trong suốt gần 6 năm qua, kể từ ngày chung sống, chưa khi nào anh ngừng cờ bạc, chưa năm nào anh không lún sâu rồi mất khả năng thanh toán và em lại là người thay anh chịu hậu quả. Nếu anh không liên tục tàn phá em, nếu a chịu khó tu chí cùng em, thì đến giờ em ko còn nợ nhiều như này. Giờ anh lại cờ bạc khoác lên em 1 gánh nợ mới, em sẽ cố gắng giúp anh đc 1 phần nào đó coi như lần cuối dành tình cảm cho anh. Anh hãy rời khỏi em đi, từ nay đừng liên quan gì nữa!.

Pham Thi Thuy

GÍA NHƯ CHÚNG TA CHIA TAY NHAU TỪ THỜI ĐIỂM NÀY

 Giá như chúng ta chia tay nhau từ thời điểm này thì đã không có tình huống đau lòng hôm nay.


Thư gửi ông xã ngày 13/8/2019


Vài lời chia sẻ với anh, anh đừng sốt ruột, hãy đọc hết để hiểu sự tình!


Tôi với anh chính thức chung sống đến nay cũng đc 5 năm 7 tháng. Thời gian tuy ngắn nhưng hỉ nộ ái ố đủ cả. 


Thời gian đầu cũng khá hạnh phúc, chúng ta từng yêu thương nhau hơn bất cứ thứ gì trên đời, bản thân tôi còn từng nghĩ tôi thật may mắn vì đc gặp anh. 


- Mặc dù tôi chẳng đc gđ anh cưới xin, cũng chẳng có lấy một cái lễ ra mắt. Về ở với nhau một cái gối góp chung anh cũng k có. Nhưng sau đó Anh đã là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con tôi vượt qua giai đoạn khó khăn. Khi đó con ThuAnh vừa vào ĐH, nhà vừa xây xong, lương của tôi bị cty giữ lại do tôi vay cty để làm nhà... 

- Quá khó khăn, thiếu thốn đủ đường, tôi đã vội xuống đường tìm cách bứt phá. Bỏ cái mác nhân viên văn phòng nhàn hạ và tri thức, tôi đã ko nề hà việc gì. Từ bán sách vỉa hè, cho đến đi ship giày khắp HN khi con ThuAnh ở Thái Nguyên gửi đơn về. Ngày 30/10/2014 nghỉ làm ở cơ quan cũ, Ngày 4/4/2014 đi đăng ký kinh doanh để thành lập cty PTLink, 2 vc một đồng trong túi ko có. Thỉnh thoảng cái Ánh cho 500k, tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống, như muối bỏ bể, cầm chưa nóng tay đã hết. Tháng 12/2014 con ThuAnh ở Thái Nguyên bán giày online gửi đơn về, trong người ko có một đồng nào để đi lấy giày mà giao cho khách, vay cái Ánh đc 1trieu, có 9 đơn nhưng chỉ lấy đc 5 đôi giày, vậy là hàng ngày cứ đi giao đc đơn, thu đc tiền lại mới có tiền quay lại chợ Hôm lấy thêm đôi khác, tiền lãi tối về mua thức ăn là hết. 

- Vì không có vốn lấy cùng lúc mà phải vất vả một ngày quay lại chợ Hôm mấy lượt để lấy hàng. Hôm đó sắp Noel, 7h tối trời mưa rét cắt da tôi còn lọ mọ bên Đông Anh để giao nốt đôi giày cuối cùng, không may cho tôi khi tìm đc nhà khách thì giày đã rơi mất từ lúc nào. Trên đường về mưa táp vào mặt, heo hút rét mướt, tôi khóc như một con điên, tôi đã gào lên rất to là “con đã làm gì mà ông trời nỡ để con phải khổ cực đến thế”. Nhưng về đến nhà, thấy anh đang chờ cơm, tôi lại vui, lại quên đi những vất vả.

- Rồi tôi kiếm đc tiền từ quảng cáo Google Adsen, mua đc trang phapluat.vn và trang congan.com.vn. Kinh tế gđ khởi sắc, sau đó tôi đã tập trung vào làm quảng cáo, cũng đã rất khá. Nhưng gđ chỉ thực sự vững mạnh từ ngày ThuAnh bỏ trường ĐH về buôn bán cùng tôi. Thời gian xây dựng GiayDepThuAnh cực vất vả, ngày đó, để khách hàng biết đến mình hoàn toàn con ThuAnh phải làm thủ công, suốt ngày suốt đêm ko ngừng cầm điện thoại để chia sẻ bài vào các trang nhóm, tạo chương trình, xây dựng page... đêm nào nó cũng làm việc đến khi mệt quá thì ngủ, ngủ dậy việc đầu tiên là cầm đt, vào FB check rồi trả lời các tương tác. Nó và tôi đã lao vào công việc không biết mệt mỏi. Làm việc quên cả thanh xuân, quên cả sức khoẻ, chăm chỉ và nỗ lực kinh khủng mới có đc hôm nay. 

 

Sống với anh đc >5nam, biết anh không có khả năng vực dậy kinh tế gđ, anh lại có thói quen tiêu tiền không tính toán, thích cờ bạc, ham chơi. Đã thế anh lại có tính bằng lòng với hện tại, không muốn mở mang, không muốn thay đổi, nên tôi lại càng phải lo toan hơn. Tôi thực sự chưa từng đc nghỉ ngơi, chưa từng đc nhàn hạ. Mặc dù kiếm ra tiền nhưng mục tiêu chưa xong nên anh thấy đấy, bản thân tôi đã dám hưởng thụ gì từ thành quả của tôi đâu. Hàng ngày tôi vẫn cật lực làm việc, vẫn tiết kiệm chi tiêu mong trả xong nợ nan để đc lui về an hưởng. 


Anh là chồng, người đàn ông lẽ ra anh là trụ cột. Nhưng anh k có khả năng kiếm tiền, ko thể là chỗ dựa kinh tế. Nhưng nếu anh luôn kề vai sát cánh với tôi, đừng hết lần ấy đến lần khác cờ bạc tàn phá kinh tế gđ, đừng chi tiêu vung phí khi biết tôi còn phải lo trả mấy tỷ tiền nợ thì vợ chồng cũng ko mâu thuẫn như bây giờ. Khi tôi xây nhà, thay vì mặc kệ, giá như anh cùng tôi trông coi thợ thuyền hoặc đơn giản chỉ cần thỉnh thoảng anh qua lại 1 chút thì tôi cũng cảm thấy đỡ tủi, đây anh hoàn toàn k bằng người ngoài, ko 1 phút đoái hoài, anh đứng ngoài cuộc, ko một lần đến công trình. 2 lần tôi gọi anh đến chở đồ là 2 lần a chửi tôi vuốt mặt ko kịp trước mặt thợ. Tôi là pn mà vừa lo kiếm tiền, vừa lên phương án xây dựng, lo sắp xếp các đội thợ, quy trình để đội nào vào trước - vào sau, lo với pháp luật, lo kiến trúc, nội thất, tìm các nhà thầu... Thời gian xây nhà là thời gian tôi cực kỳ vất vả, anh đã làm những gì để thể hiện sự chia sẻ, đồng cảm những lúc tôi vất vả nhất? 


Ngược lại, anh luôn cáu gắt kinh khủng, ko một lời tôn trọng, nhờ a việc gì cũng vô cùng khó khăn, hoặc là a ko làm, hoặc nếu làm thì a cáu kinh khủng, anh chửi tôi ko ra gì, vì thế sau này bất cứ việc gì tôi cũng luôn làm một mình. Lần Anh đi Móng Cái với tôi cũng vậy, cả chuyến đi mặt a như đeo đá, ko có 1 câu nói nhẹ nhàng, ko 1 cử chỉ yêu thương, trên đường về a cáu bẳn quát tháo, a biến chuyến đi đầu tiên 2 vc với nhau thành nỗi buồn tủi ko phai trong lòng tôi.   


Gần đây mâu thuẫn ngày càng căng thẳng. Và giờ đây a còn liên tục đánh tôi nữa, đến giờ thì trong lòng mỗi người k còn tôn trọng nhau nữa, ko từ xúc phạm nào k dám xỉ bào mặt nhau, ko hành động nào kìm chế lại nữa. 


Tất nhiên rồi, cùng là một con người mà, anh có lấy 10 lần vợ thì anh vẫn cái tính đó, vẫn thái độ đó, 10 người vợ sẽ cư xử với anh na ná nhau cả 10 thôi. Anh luôn bảo tôi chết vì tiền, bảo tôi suốt ngày làm nhảm... Với tính cách của anh, tôi nghĩ cách tốt nhất anh nên về sống với bố mẹ đẻ của anh đi. Ngoài ra, dù anh sống với ai cũng sẽ như Tuyết, như tôi cả thôi. Anh sẽ làm khổ người ta rồi kết cục là như này.  


Đúng như tôi đã nói, kể từ khi anh đã đưa tay giáng xuống cơ thể tôi những cái tát, cú đấm, thì cũng kể từ đó anh sẽ k còn kìm chế đc hành động vũ phu với tôi đc nữa. Ko những k dừng lại đc mà ngày càng dám đánh đau hơn, dã man hơn. Thế nên tất cả những người giết vợ, khi giết xong đều như sực tỉnh, rồi ân hận. Họ không ngờ mình dám giết chết chính vợ mình trong khi trong lòng họ ko định làm thế.


Không phải răn đe gì nữa, giờ là thật rồi, mỗi ngày anh đã dùng những từ súc phạm tôi nặng nề hơn, sỉ nhục tôi cay đắng hơn, và giờ anh đã thẳng tay đánh tôi tàn nhẫn. Anh có nhớ tối qua ko, anh dồn tôi vào góc tường, tôi đã sợ hãi ngồi thụp xuống, co rúm lại, nhưng anh vẫn ko tha, anh như một con cọp gầm gừ, chỉ trực xé tôi ra trăm mảnh. 


Như tôi đã nhiều lần nói, nếu anh không để ý mà sửa thì có ngày ko ai còn chịu đựng đc anh nữa, ko 1 câu nói tử tế nào, mở miệng là chỉ toàn lời súc phạm, rồi ko chịu đc lại nói khó nghe lại, thế là đánh nhau, chán ngán lẫn nhau, rồi bồ bịch, rồi bỏ nhau là đương nhiên. 


Tôi tha thiết đề nghị anh chia tay đi, hôn nhân của chúng ta đến nay đã rất nhiều vấn đề. Đến việc nhỏ nhất cũng có mâu thuẫn: anh đưa bát tôi xới cơm mà k may tôi đơm đầy anh cũng cáu, 3-4 lượt bắt tôi sẻ bớt. Nhưng hôm qua a đơm đầy cho tôi, tôi nhờ a sẻ ra a chửi tôi và nhất định k sẻ ra giúp tôi, tôi lại phải lách ra tự sẻ.  Anh vung vãi sự tử tế đến tất cả mọi người nhưng anh luôn trừ tôi ra. Bất cứ ai anh cũng sẵn sàng đối xử rất tử tế, nhưng riêng đối với tôi, a tuyệt nhiên ko một chút nào. Thôi nói nhiều làm gì thêm buồn, chúng ta cần dừng lại để không sảy ra điều đáng tiếc. Tôi đã rất khổ rồi, tôi thực sự không muốn ép mình phải khổ thêm vì anh nữa. 


Anh hãy về sống với bố anh. Bố con nương tựa nhau. Căn nhà này còn đang nợ nan rất nhiều, bán đi chưa chắc đủ trả nợ, vả lại suốt quá trình tôi xd a hoàn toàn ngoài cuộc. Tài sản chỉ có cái xe ô tô, căn ở Đại La thì trước hôn nhân ko tính, căn ở Văn Điển chỉ vài trăm trieu anh cũng chẳng nên tranh dành với tôi làm gì, hơn nữa a cũng đã tàn phá tài sản của tôi nhiều lần rồi, anh cũng đã có nhà của bố để ở. Thời gian qua anh cũng kịp báo hiếu cha mẹ rồi, tôi mong anh không tranh chấp tài sản. Anh mang xe Wave về lấy phương tiện đi lại. Tôi mong chúng ta chia tay trong êm đềm. 





Pham Thi Thuy


Tuesday, 12 October 2021

Hôm nay là ngày thứ 6 anh bỏ trốn khỏi nhà

Hà Nội ngày 12/10/2021

Ngày thứ 6 anh bỏ trốn khỏi nhà!

Mấy ngày nay em k xuống dưới nhà làm việc nữa, vì sợ chúng nó ập vào, nhìn thấy em nó nghĩ em có tiền mà k trả nợ thay anh nên nó toàn bảo "bố ngứa mắt với mày lắm rồi, mày coi chừng bố mày". Nên em sợ ngồi đó làm nó ngứa mắt nó sẽ ko kìm chế đc mà làm hại mình. Em dặn nhân viên phải đóng cửa xuống, nếu nó đập cửa thì phải mở ngay, ko đc nói gì ngang để gây ức chế nó, nó hỏi gì phải ngoan ngoãn trả lời.. nhân viên đều thương em mà che chở và vẫn chăm chỉ làm việc anh ạ.  

Sáng nay bọn nó vào gây gổ náo loạn trước cửa, 6 thằng xăm chổ ngổ ngáo, nó quát tháo ầm ầm lên, hàng xóm và nhân viên đều sợ hãi, mọi người gọi công an vào, vừa nhìn thấy công an chúng nó chạy luôn anh ạ. Nhưng mà, công an vào thì lại vòi tiền, mấy ông công an hình sự của phường vào bảo là "chúng tôi còn bao việc, ko thể nào mỗi lúc chị gọi lại có mặt đc, chị muốn làm ăn thì cũng phải nghĩ đến anh em.." em hỏi, vậy thì anh em có đảm bảo đc đêm hôm ko, có làm sao để chúng nó ko đến quấy nhiễu nữa ko, có giúp chị đảm bảo nó ko làm liều gì ko? và chi phí là bao nhiêu? thì các ông công an lại bảo, nợ thì phải trả, ko trả thì chẳng ai đảm bảo đc gì cả, còn chi phí thì ko phải chị ra chợ mua mớ ra mà hỏi giá, tuỳ gđ chi thế nào để anh em làm cho nhiệt tình thôi... các ông vòi tiền đến thế em đành chịu. Thời gian này khó khăn như này, em k có tiền. Các ông ấy tiền thì muốn lấy bao nhiêu cũng ít, đảm bảo thì chẳng đảm bảo gì, lại bảo nợ là phải trả, thế có tiền thì người ta đã trả luôn, cần gì gọi đến công an để mà mất thêm tiền cho công an nữa. Vậy là hi vọng vào công an cũng tan biến rồi anh ạ. 



Chiều nay nhận được những tin nhắn trên, con Thu Anh lặng lẽ lên phòng con Hoài, hai chị em ôm nhau khóc, nó ko dám nói với mẹ nữa, vì nó sợ mẹ buồn. E nghe cái Giang nói vội lên an ủi con, mà ko biết phải an ủi bằng từ gì. Anh xem, cả cuộc đời của nó có cái đám cưới, trông chờ bao lâu mà nay ra như này. Lo lắng kinh khủng, ko biết rồi chúng nó sẽ giở những trò gì. Cả đời này nó sẽ ko thể nào quên đc. Nó sẽ hận anh, tất cả mọi người đều hận anh, không ai chấp nhận a đc nữa.   

Thế là tan nát một gia đình, xây thì lâu, đạp đổ nhanh đến vậy. Chỉ chớp mắt thôi, anh kiếp lưu vọng lại trở về với kiếp lưu vong. Em thì, đã tưởng có 1 gđ tử tế để vun đắp, thoắt cái trắng tay. Nhà tan cửa nát, công việc bị ảnh hưởng, ko làm ăn đc, tất cả các nhà cung cấp đồng loạt ép trả nợ, ko trả nợ họ ko xuất hàng cho, họ tưởng mình vỡ nợ nên nhất định đòi phải thanh toán nợ mới xuất hàng. Đã thế, Hôm nay, phát hiện ra hơn chục đơn hàng ảo, đặt kiểu không mặc cả, ko hỏi han nhiều, 1 mẫu đặt 4 -5 đôi, tra tên zalo không khớp với tên người đặt hàng là biết đơn hàng ảo rồi, ko biết những đơn gửi đi có bị ảo nhiều hay không. Đã khó khăn lại chồng chất hàng loạt những khó khăn, tất cả đổ dồn lên đôi vai em, em k biết mình sẽ cố gắng cầm cự đc tới lúc nào. 

Anh có khi nào ngẫm lại xem tất cả những gì sảy ra, mấu chốt là ở cái gì không? Tại sao anh ko phải là kẻ ngu đần mà sau rất nhiều vấp ngã anh vẫn ko thể nào thay đổi?? cái gì đã khiến anh trở nên âm u mù quáng ko thể thay đổi đc vậy? anh có thể nào lý giải cho em biết không? 

Phạm Thị Thúy


Hôm nay là ngày thứ 5 anh bỏ chốn khỏi nhà

Hà Nội ngày 11/10/2021.

Hôm nay là ngày thứ 5 anh bỏ chốn khỏi nhà, anh để lại 3 mẹ con em lao đao khốn đốn trước sự tấn công của bọn đòi nợ.

Vậy là đã 8 năm, kể từ ngày chung sống (anh không cho em 1 đám cưới, gđ anh cũng ko có lấy 1 cái lễ sang nhà em xin em về làm râu, ngay cả 1 cái nhẫn thôi anh cũng ko mua nổi cho em để em đc công khai chính thức có chồng... ngày đó anh nghèo tới nỗi ko cho em đc một cái gì cả. Nhà của em, giường tủ chăn gối em tự mua để đón anh về, anh ko mua đc nổi 1 đôi gối trước khi cùng em chung sống. Em ngại quá phải nói với bố mẹ em rằng con xây nhà xong chẳng còn tiền anh Thu sắm hết chăn ga gối đệm và nội thất đấy. Em chỉ nhớ đc, lần đầu em biết đến anh là ngày 2/9/2013, chính thức sống với nhau là ngày mùng 2 tết năm 2014 hôm đó anh về quê nhà em ra mắt họ hàng, ngày đăng ký kết hôn là ngày 10/3/2014). Mới 8 năm thôi, em cũng ko thể nhớ đc lần này là lần thứ bao nhiêu anh lại gây ra nợ nần và để em phải hứng chịu mọi khốn khổ. 

Năm ngày vừa qua là 5 ngày khốn khổ nhất cuộc đời em từ trước tới nay, có lẽ như vậy. Em là người xấu số, mới hơn 40tuoi thôi mà trời đã bắt em nếm đủ mọi nỗi khổ trên cuộc đời này. Trước giờ, nỗi khổ gì em cũng đã từng trải qua, chỉ những cái khốn khổ này là chưa từng thì nay anh đã cho em nếm trải. 

Em ko hiểu sao bọn cho anh vay tiền lại biết sđt của em, lại biết em là vợ anh để rồi mỗi ngày hàng trăm cuộc điện thoại gọi em và con Thu Anh chửi bới và đe dọa. Rồi tin nhắn, rồi zalo, facebook... tất cả đều bị tấn công bằng những lời lẽ tục tĩu, mạt sát và chửi rủa. Suốt ngày nhận đc những tin nhắn đe dọa, em và bọn trẻ bị gọi là những con phò, bị dọa giết, dọa đâm chết, bị bôi nhọ... Ba mẹ con nhục nhã và ê chề, khóc cạn nước mắt rồi anh ạ. Không biết thời gian tới đây chúng nó còn làm gì mẹ con em nữa.










Suốt ngày mẹ con em nhận được những tin nhắn như này, không chỉ mẹ con em, họ hàng, các anh chị em trong nhà, các nhà cung cấp, bạn bè của anh, của em... đều nhận được những tin nhắn tương tự. Nhà cung cấp bị nhắn tin và gọi điện nhiều quá đến nỗi  nhà Việt Dép còn bảo "bảo đại ca nhà em trả nợ cho chúng nó đi, chúng nó gọi cho nhà chị nhiều lắm, nhắn tin chửi như nhà chị nợ nó vậy, em bảo đại ca giải quyết đi đừng để làm phiền nhà chị nữa nhé". Em nhục mà ko biết nói gì với người ta anh ạ. 
Từ sáng tới đêm, suốt ngày chúng nó rình rập quanh nhà, có nhóm thì cũng nói năng điềm đạm, nhưng có nhóm nó sấn sổ, chỉ chực đấm đá, bọn nó cầm cán cuốc hay cán xẻng gì đó xông vào, nó đập vào tường, đập xuống sàn, nó chửi bới khiến ai cũng sợ hãi. Nhân viên sợ chạy hết ko dám ngồi làm việc, mẹ con em trốn lên nhà cũng bị chúng nó gọi bằng được xuống, nếu không xuống nó bảo sẽ đốt hết đừng trách, sợ quá mà đành phải xuống nghe nó chửi và bị nó đẩy qua đẩy lại. Sáng ra chúng nó rải tờ rơi, dán giấy đầy cửa nhà:



Đêm đến, chúng nó cũng ko về, giờ này hơn 1h rồi, chúng nó vẫn ngồi ở ngã ba trước cửa nhà bà Hảo bán nước. Mẹ con em ko dám ngủ, không dám tắt điện, cả đêm phải đứng trước cửa sổ canh nhỡ nó làm liều gì đó còn kịp thời gọi công an. Rồi mẹ con em nghĩ ra cách, cứ buổi tối là tạo bù nhìn đứng trước cửa sổ kính giả làm người đứng nhìn ra ngoài để bọn nó ko dám làm liều. 

Ngoài vườn cũng phải tạo bù nhìn giống người đang ngồi ngoài vườn để nếu nó có leo vào vườn thì nhìn có bóng người mà thụt xuống. 



Hôm nay nó ghép hình anh với em và con Thu Anh, nó gửi tin nhắn hết cho bạn bè của anh, bạn bè của em, của Thu Anh và cả bạn bè của thằng Tiến, nó bêu rếu những điều không thể tưởng tượng được. Cả ngày hôm nay 3 mẹ con nhục nhã không để đâu cho hết. Người quen người thân gọi điện thoại hỏi thăm, em k biết nói gì, chỉ biết khóc nấc lên vì cay đắng, vì dơ, vì nhục, vì không biết rồi phải sống thế nào vì từ nay không còn mặt mũi nào nhìn ai đc nữa.

Con Thu Anh đã hi sinh cả tuổi thanh xuân vì gia đình, cả thanh xuân của nó dành để cùng mẹ kiếm tiền, vực dậy kinh tế. Chính bản thân anh đã được hưởng biết bao nhiêu từ những thành quả do sự lao động cật lực của nó mà có. Anh đã có cuộc sống rất sung sướng, đã không thiếu cái gì, đã được sống trong dư dả, em đã từng để anh đc tiêu pha thoải mái, đã phần nào báo hiếu cho bố mẹ của anh, lo cho con anh.. từ sự hi sinh và làm việc ngày đêm của em và con Thu Anh. Vậy mà, đến hôm nay, ngày cưới của nó cận kề thì anh làm ra nông nỗi này. Anh làm cho em, Thu Anh và Tiến nữa, nhục nhã, không có chỗ mà chui. Cay đắng và tủi cực không thể tả được bằng bất cứ từ gì. Bất lực trước những đau đớn mình phải gánh hôm nay khiến mẹ con em chỉ biết ôm nhau khóc, thương con đến nát lòng mà không thể làm gì được cho con.

Tám năm vợ chồng và kết thúc là như thế này đây. Cả làng cả tổng biết, cả ngõ cả phố biết, tất cả anh em bạn bè họ hàng tông tích đều biết, nỗi ô nhục không thể nào rửa được bằng cái gì. Giá như chia tay trong êm đềm, giá như chia tay mà không ai biết thì tốt biết bao. Đằng này, không thể hiểu vì sao mình lại chia tay nhau trong tình cảnh này, để sau này, em và bọn trẻ hằn mãi trong lòng 1 nỗi nhục không bao giờ phai. 

Phạm Thị Thúy.